Vào thiền hôm nay hơi căng thẳng 1 chút. Trong mình có nhiều tổn thương mà ko biết được chọn để chữa lành phần nào đây nên cũng có chút háo hức.
Vừa háo hức vừa sợ.
Người mình căng lên rồi dịu xuống rồi căng lên, cứ như cái bong bóng được thổi căng lên rồi lại xì từ từ theo cái lỗ mọt.
Ngồi trên chiếc ghế cây quen thuộc trong phòng HR, mình xin cho kết nối với dòng thời gian hay không gian cần cho hiện tại nhất. Rồi hình ảnh xuất hiện nhàn nhạt rồi đậm dần lên.
Đó là 1 cô gái trẻ thời xưa. Cô trẻ và ăn mặc như 1 vị tiểu thư. Cô đang múa. Cô học nhiều thứ: cầm kỳ thi họa để chuẩn bị cho cuộc thi tuyển tú nữ sắp tới. Cô chuẩn bị cho mọi thứ rất tốt. Cô có tham vọng. Cô muốn nhiều thứ và trên hết, cô muốn đạt được bằng mọi cách.( Mình thấy đầu bị đau) ??
Rồi cô cũng được chọn. Trong cung, mọi người rất mến yêu cô vì cô rất khéo léo. Cô hiền lành và rất biết cách lấy lòng người khác. Nhưng bên trong, cô rất mưu mô. Cô lên sẳn 1 kế hoạch cho con đường vinh hoa của mình. Cô rất tinh vi trong từng hành động, khéo léo che đậy dã tâm của mình bằng gương mặt hiền lành ngây thơ. Cô được vua yêu, ban cho nhiều ân sung. Cô ngự trong 1 cung mà xung quanh có trồng nhiều hoa đào. Cô thích mùa đông, cô thích tuyết rơi.
Có 1 vị vương phi cũng rất đẹp lòng nhà vua.( Đó là cô em của mình).?? Hoa viên cô ấy thì trồng toàn mai vàng. Vương phi này hiện đang có mang long thai.
Cô lên kế hoạch để hại người. Cung nữ của cô tráo thuốc để đâng cho vị phi kia uống làm cô ấy bị xảy thai. Khi mọi việc được điều tra, cô cho người giết chết vị cung nữ kia. Nhưng ko may có 1 tiểu thái giám trông thấy.
Vị ttg này khi hé lộ cho cô biết về cái chết của cô cung nữ với cô, mong kiếm được chút tiền vàng thì lại bị cô cho người bóp cổ và quăng xuống giếng sâu. Ko ai có thể tìm ra được thủ phạm.(Cung nữ và thái giám là 2 người cô dạy mình ở cấp 1).
Trong cung, cô được hoàng thái hậu yêu mến. ( đây là mẹ mình đời này). HoàngTH biết trong cung luôn có tranh giành và bà thì luôn muốn trong ấm ngoài êm. Bà luôn tạo cầu nối cho các cung phi yêu thương với nhau. Bà ko thích nội cung lộn xộn.
Mai phi từ khi mất con sống khép kín. Cô ấy vì thể trạng ốm yếu nên ko còn khả năng sinh con. Cô ấy ko màng đến danh lợi. Còn mình thì tham vọng ngày càng lớn. Mình có con và mình nuôi tham vọng con mình được lên ngôi vua. Trong đám con mình có 1 đứa ko chịu nghe theo mình, mình …giết luôn con. Chặc chặc. (Đầu mình rất đau)
Vì nhà vua vẫn luôn yêu thương Mai phi nên mình lại lên kế hoạch tiếp. Khi Mai phi xuất cung để đi nghỉ dưỡng, mình dàn cảnh để vua bắt gian tình đúng lúc. Vua dù thương Mai phi, vẫn phải ra lệnh ban cho Mai phi khăn lụa. Hic hic.
Rồi con mình cũng lên làm vua. Mình lên làm HTH. Con trai mình ko thương mình. Nó ko thường xuyên đến thăm mình. Lúc mình bệnh sắp chết, yêu cầu độc ác cuối cùng của mình là đem chôn theo cho mình 2 thị nữ. ???????
Khi quay về tuổi thơ, mình thấy mình là cô gái con của thiếp. Có đúa con của cô vợ lớn bằng tuổi mình cùng chơi với mình. Má nó hay bắt nạt mẹ mình, luôn bắt nạt mẹ mình. Mình ghét nó. Nó có con mèo, mình tóm cổ quăng luôn xuống ao. Sặc.
Mình xin coi có bỏ sót gì ko thì ko thấy gì. Chỉ thấy mình luôn tranh đua với con bé kia, luôn giỏi hơn nó, luôn tranh giành với nó mọi thứ. Tất cả mình đều hành động rất khéo léo và tinh vi. Ko ai có thể thấy được bản chất xấu xa của mình…Rồi mình vào cung…
Mình trở lại bọc ánh sáng cho cơ thể mình lúc chết. Rồi đi chữa lành từng nút thắt khắc nghiệt.
Mình thấy con tim mình rộng mở hơn và giữa mình và mọi người đều thấy nhẹ nhàng hơn. Nhẹ rất nhiều.
Mình hỏi về bài học cuộc đời. Câu trả lời là: RỘNG LƯỢNG. ☺