Buổi học hôm nay mình học cách để đi theo 1 dòng thời gian gần nhất với cuộc sống hiện tại. sau khi đã làm theo đúng quy trình để bảo vệ thân bằng ánh sáng vàng kim, mình bắt đầu đi xuống cầu than
Cầu thang bằng gỗ, nó được làm bằng những thanh mỏng màu nâu và thẳng đứng. Mình hầu như xây lưng và đu xuống dần dần.
Sau khi đu đến nấc cuối cùng, mình thấy 1 khoảng ko gian bao bọc xung quanh là núi đá lỏm chỏm, và có 1 cái cửa hang ở gần đó. Mình đi vào trong hang thì tối và khô ráo.
Con đường dưới chân mình ko ẩm ướt mà có đất đá. Đá ko nhọn mà tròn vì mình đi chân ko mà ko cảm thấy đau đón gì, chỉ thấy hơi khó đi thôi. Ra khỏi hang là 1 vùng núi khác với 1 khoảng ko ở giữa trống và có nưới suối chảy theo khe núi.
Có 1 vị thầy ngồi ở 1 mỏm đá nhìn mình cười hiền hậu. Mình cám ơn thầy và xin thầy cho mình đi vào 1 dòng thời gian gần với cuộc sống hiện tại của mình nhất. Sau đó mình đi vào căn phòng với chiếc ghế.
Căn phòng của mình vẫn ở trên mây và hôm nay, chiếc ghế cây cũ kỹ hôm qua ko còn nữa. Xung quanh vẫn yên tĩnh, bầu trời thì trong và có nắng. Mình nằm xuống và nhắm mắt lại.
Ban đầu mình chỉ thấy 1 khối màu đen, rồi cứ màu đen, rồi màu đen. Rồi bất chợt có 1 hình ảnh lòe lên. Mình chỉ thấy 1 con mắt nhắm lại với hang mi dài màu đen khép hờ. 😊
Rồi lại màu đen, màu đen.
Rồi mình thấy hình ảnh 1 cô gái nằm trên 1 cái giường sang trọng. Cô nằm nghiêng với vẻ mặt kênh kiệu. Cô đội 1 cái mũ như người Mông Cổ và đeo đầy trang sức lấp lánh. ??? Cô đang ở trong 1 bữa tiệc. Nhưng mình ko thấy được ai khác ngoài cô cả.
Tiếp đó mình thấy cô phi ngựa ngoài thảo nguyên, trên 1 ngọn đồi cao. Cô đi 1 mình. Cô ko vui. Cô đang nhớ nhung 1 chàng trai. Hình ảnh thấp thoáng mà mình thấy được đó là 1 anh chàng, mặc áo giáp, đẹp trai nhưng có vẻ e dè chứ ko mạnh mẻ??
Cô bị tiến cung vì lý do ngoại giao. Trên đường đi, khi gặp chàng trai, cô thố lộ tình cảm của mình. Nhưng chàng trai ấy…từ chối. Điều này làm cô đau buồn.
Hình ảnh tiếp sau đó là cô đứng tựa lưng ở trong 1 căn phòng cao, mắt cứ nhình xa xăm với 1 tâm trạng ê chề. Cô muốn chết.
Cô là 1 cung phi, nhưng do bản tánh ngỗ ngược và tự kiêu, cô ko được lòng những người khác. Cô có vẻ bất cần và chỉ chia sẻ được tâm sự của mình với 1 cô gái khác. Cô gái kia cũng được vị vua kia cưng chiều nhưng cô ấy cũng ko vui. Có nhiều cuộc đấu tranh trong cung nội đã làm cô gái ấy thấy mệt mỏi. 2 người làm bạn với nhau nhưng cũng ko gặp nhau được nhiều.
Có 1 lần chàng trai nhận lệnh của cha cô vào gặp để nói chuyện quê nhà gì gì đó, cô bị kẻ xấu vu cho tội thông gian và bị đem ra phán xữ. Với bản tính kiêu ngạo của mình, cô ko 1 lời giải thích. Kẻ gian nhân cơ hội đó kích động thêm nên cô được ban cho rượu độc. Mình thấy máu ở khóe miệng của cô khi cô đổ gục xuống sàn . Nhưng cảm thấy là cô hạnh phúc vì…được giải thoát. Cô muốn về với thảo nguyên của cô.
Sau đó mình xin quay về tuổi thơ. Mình thấy hình ảnh 1 cô bé hồn nhiên chừng 3, 4t vui đùa bên cha mẹ mình. Khi ấy cha cô là 1 dũng sĩ, còn mẹ cô là 1 phụ nữ hiền lành đáng yêu. Rồi ko biết vì sao mà mẹ cô ấy mất. Cha và cô đều buồn. Cha cô đi chiến đấu. Cô ở nhà 1 mình. Khi chơi với bọn trẻ xung quanh làng, cô thấy chúng nó có cha mẹ bên cạnh đầy đủ, cô rất tủi thân. Khi bạn bè trên chọc cô, cô xa lánh bọn chúng dần. Cô trở nên cô độc.
Mình quay lại cảnh cô ấy chết. Xin cho cột sáng vàng kim vào người cô ấy để thanh lộc.
Bài học của cô ấy ko phải sự cô độc, mãi mãi cô độc cho đến khi chết.
Khi mình hỏi vị thấy của mình, thầy cho biết cô cần học cách cởi mở và sống hòa đồng với mọi người. 😊😊