H.A buổi đầu đi về tiền kiep ngày 17/5/2018

Sau quá trình hình thành quả cầu năng lượng ánh sáng vàng kim bao bọc bảo vệ  trong suốt quá trình thiền:

Nhắm mắt đi vào trạng thái thiền, sau khi được aH dẫn đi xuống cầu thang, đi qua 1 cái hang nhũ đá rất sâu và đường đi gập ghềnh, thì mình đi ra đến cửa hang, mở cánh cửa ra thì mình bị cuốn đi mãi không dừng lại được (như kiểu trong vũ trụ tối đen, bị hút vào hố đen cứ thế trôi mãi mới dừng và ngập tràn ánh sáng)

Bước ra khỏi cửa hang, tràn vào mắt mình là hình ảnh một cánh đồng cỏ lau sậy dạng như thảo nguyên nhưng ko phải cỏ xanh mà là cỏ lau khô màu nâu vàng.

Mình cảm nhận rõ là gió thổi nhẹ nhẹ, mát mát, có nắng nhưng nhẹ lắm, không chói chang, nói chung là cảm giác rất dễ chịu.

Mình nhìn thấy 1 cô gái trẻ tầm 17-19 tuổi đang đi lang thang trên cánh đồng dạo chơi hái hoa bắt bướm, sau đó cô trở về nhà. Trong nhận thức khi thiền mình còn biết là mình đi chơi trong rừng, và từ rừng phải đi băng qua cánh đồng ấy, hết cánh đồng mới đến phần cửa rào bao quanh ngôi làng mình sống.

Tâm trạng lúc đấy rất vui vẻ, thư thái, nhẹ nhõm (khác hẳn với lúc trước khi đi vào trạng thái thiền, tâm trạng thực sự của mình khá căng thẳng, lo âu, buồn bã.)

Mình nhận thức được là mình không phải cô gái đấy, chỉ là mình đang theo dõi theo cô ấy thôi, nhưng lại cảm nhận được những gì cô ấy đang cảm nhận (kì diệu thế!!!!)

Ngôi làng gồm khoảng 20-30 nhà, được sắp xếp theo dạng hình tròn, mọi người có không gian sinh hoạt chung ở giữa, cùng nhau nói chuyện, nấu ăn, chế tác dụng cụ… Các ngôi nhà ở đây là các chòi rộng, có mái nhọn, trong nhà có 1 cọc gỗ to chắc chắn làm cột trụ, quây xung quanh là vải thô, vải đũi dày (dạng hơi giống rạp xiếc, nhưng nhìn là thấy đc xây dựng khá kì công).

Mình đi qua cổng, vào khu giữa làng, gặp cô hàng xóm đang ngồi nấu cơm ở đấy. Cô thấy mình thì cười rất vui, hỏi han nói chuyện, cho mình ăn (người này có khuôn mặt giống mẹ chồng cũ của mình ở kiếp này).

Sau đấy thì mình đi vào nhà, bước vào đến nhà thôi là tự nhiên thay đổi cảm xúc 180 độ, từ đang vui vẻ thì tự nhiên thấy ập đến là nỗi buồn, cô đơn, mình chỉ muốn chạy ngay ra khỏi nhà và ra gặp cô hàng xóm ngay lập tức (cứ gặp cô là thấy vui, thấy gắn bó như người thân mặc dù mình biết cô ấy chỉ là hàng xóm mà thôi).

Quay lại hồi mình là cô bé 3 tuổi, gia đình gồm bố mẹ, chị gái và mình. Mọi người trong gia đình hay bất hòa và cãi cọ nhau, là cô bé nhưng mình vẫn cảm nhận được sự bất hòa đấy và luôn cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi mỗi khi ở nhà.

Rồi bố mẹ mình qua đời do ngã từ trên vách đá cao xuống, chị gái mình đi lấy chồng ở làng khác ko bao giờ quay lại làng mình (do thời đấy lấy chồng là đi luôn không đc quay về nữa – XN cổ xưa mà). Từ đó mình cảm giác bị bỏ rơi, bị đơn độc nên cảm giác ấy cứ vây quanh mỗi khi ở nhà – giải thích lý do buồn khi ở nhà, không muốn ở nhà.

aH lại hướng dẫn tua tiếp thời gian đến năm mình khoảng 30-32 tuổi, cả ngôi làng bị dịch bệnh chết hết, còn lai mình cô gái đấy. Mặc dù các làng khác mời cô sang sống cùng để tái hòa nhập cộng đồng, nhưng vì quá tiếc nuối về quá khứ vui vẻ của ngôi làng mình, về những người cùng sống trước đây, cô quyết định ở lại bám trụ trong ngôi làng bỏ hoang.

Tua tiếp đến cuối đời của cô gái này, là một bà lão già nua đau khổ, vẫn sống một mình, chết trong sự nuối tiếc và cô độc.

Vào căn phòng chữa lành: thấy hình ảnh bà lão trước khi chết, bà ấy dặn mình không được như bà trước đây.

Bài học rút ra: về sự cô đơn, cố chấp, không chịu buông bỏ những thứ thuộc về quá khứ để bước tiếp.

Lời khuyên của các vị chân sư: sống cho mình, buông bỏ nỗi đau quá khứ, đi du lịch, chuyển công việc, chuyển thành phố, làm đẹp cho bản thân.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *