Thuở nhỏ, ai trong chúng ta cũng từng nắm giữ một khả năng diệu kỳ: nhìn thấy cả thế giới trong những điều tưởng chừng như nhỏ bé và bình dị. Một góc sân nhà đầy nắng có thể dễ dàng biến thành một cung điện nguy nga, chiếc hộp giấy cũ kỹ bỗng chốc trở thành phi thuyền du hành vũ trụ, còn cơn mưa chiều nhẹ nhàng lại hóa thành chuyến thám hiểm kỳ thú vượt qua đại dương rộng lớn.
.
Đó là một năng lực kỳ diệu, tự nhiên như hơi thở, thứ mà đứa trẻ nào cũng có nhưng rất ít ai nhớ được mình đã đánh mất nó vào lúc nào. Có lẽ vì ta trưởng thành quá nhanh, ánh mắt của ta ngày một quen thuộc với những con đường nhộn nhịp, những quán cà phê sang trọng, và những tòa nhà cao tầng sáng đèn lấp lánh. Trong hành trình theo đuổi những thứ được cho là thành công, giàu có và nổi bật, ta vô tình bỏ lại phía sau ánh mắt ngạc nhiên trong veo của ngày thơ ấu.
.
Và rồi một ngày nào đó, đứng giữa những điều mình từng khao khát, sở hữu mọi thứ trong tầm tay, ta bất giác cảm thấy trống rỗng. Có tất cả nhưng chẳng thực sự thấy điều gì quan trọng, nắm giữ cả thế giới nhưng lại đánh mất khả năng cảm nhận niềm vui đơn sơ vốn có của mình.
.
Tôi nhớ rõ hình ảnh một cậu bé nhỏ nhặt lên viên sỏi bên đường, mắt sáng lên rạng rỡ như vừa phát hiện một kho báu quý giá. Em đưa viên sỏi lên, ngắm nghía đầy thích thú và thốt lên: “Viên đá này đẹp quá!”. Người lớn chúng ta đi ngang qua có lẽ chỉ thấy nó là một viên sỏi vô nghĩa, nhưng với đứa trẻ ấy, nó có thể là viên đá quý hiếm, là mảnh vỡ từ một hành tinh xa xôi, hoặc có khi là viên ngọc phép thuật rơi xuống từ bầu trời rộng lớn.
.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi tự hỏi, chúng ta đã đánh mất ánh mắt thuần khiết ấy từ bao giờ?
.
Có thể người lớn đã quen nhìn thế giới qua đôi mắt bận rộn, mỏi mệt, không còn đủ thời gian hay lòng kiên nhẫn để dừng lại trước những điều nhỏ bé quanh mình. Chúng ta vội vàng bước qua thế giới này, mãi chạy theo những thứ tưởng chừng to lớn hơn, hào nhoáng hơn. Ta mải mê kiếm tìm niềm vui trong những món đồ mới, những chuyến đi xa hoa, những danh vọng cao quý, nhưng trái tim ta chưa bao giờ thực sự được lấp đầy. Dù sở hữu rất nhiều, ta vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó rất quan trọng.
.
Bí mật nằm ở chỗ: điều ta cần không phải là có thêm thật nhiều nữa, mà chính là nhìn lại thế giới bằng ánh mắt thơ ngây như ngày đầu tiên. Đó là khả năng dừng lại, biết tận hưởng niềm vui giản dị từ những điều nhỏ bé nhất. Một ly trà nóng trong buổi sáng thanh bình, tiếng lá cây lao xao trong làn gió nhẹ, một cuộc trò chuyện chân tình bên người bạn thân thiết, hay đơn giản chỉ là một khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh rộng mênh mông.
.
Đó là cách người xưa vẫn hay nói: hạnh phúc không đến từ những thứ ta sở hữu, mà đến từ chính tâm hồn ta và cách ta cảm nhận thế giới quanh mình. Người lớn chúng ta thường cho rằng thế giới quá nhỏ bé, quá quen thuộc để còn có thể gây ngạc nhiên nữa, trong khi một đứa trẻ có thể tìm thấy cả vũ trụ vô tận ngay trong một hạt cát nhỏ xíu trên lòng bàn tay.
.
Thế nhưng, niềm vui và phép màu chưa bao giờ biến mất khỏi cuộc sống này, chúng chỉ bị ẩn giấu đi bởi sự vội vã và những tham vọng quá lớn của chúng ta. Chỉ cần một lần nữa, ta thử chậm lại, thử nhìn thế giới với lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ, ta sẽ thấy cuộc sống này vẫn còn vô vàn những điều tuyệt vời đáng để khám phá.
.
Có lẽ, phép màu thật sự không phải là thứ gì quá cao siêu, xa vời, mà nó nằm ngay ở sự cảm nhận tinh tế và chân thành của chính mỗi người. Một người trưởng thành có thể lấy lại ánh mắt ấy, trở về với trái tim thơ trẻ, để thấy cuộc sống này trở nên thú vị hơn, đầy đủ hơn, và ý nghĩa hơn. Chúng ta không cần thêm thứ gì mới để lấp đầy cuộc sống của mình, chỉ cần thay đổi cách mình nhìn nhận thế giới này.
.
Như đứa trẻ ngắm viên sỏi nhỏ bé kia, cuộc sống bình thường cũng có thể lấp lánh ánh sáng diệu kỳ nếu ta biết cách ngắm nhìn. Bởi cuối cùng, cuộc sống thực sự phong phú không nằm trong sự tích lũy, mà nằm trong khả năng tận hưởng trọn vẹn những điều giản dị và bé nhỏ ngay trước mắt. Khi làm được điều đó, ta mới thực sự có được cả thế giới trong lòng bàn tay.
.
~ Kiều Thị Lan