Ngày xửa ngày xưa, giữa một khu vườn lặng lẽ, có một cây táo cao lớn với tán lá xanh rợp mát. Cây táo yêu đời và luôn hạnh phúc, mỗi ngày đều có một cậu bé đến chơi. Cậu bé thích trèo lên cành cây, hái những trái táo đỏ mọng cắn ngập răng, rồi lăn ra nằm ngủ dưới bóng râm mát lành.
Cây táo yêu thích cậu bé vô cùng. Nó dang những cành lá rộng lớn để che nắng cho cậu, nâng cậu lên những chùm táo ngọt lành nhất. Những ngày ấy thật êm đềm, đầy tiếng cười.
Thời gian không ngừng trôi. Cậu bé ngày nào giờ đã lớn, và những lần đến chơi với cây cũng dần thưa thớt. Bẵng một thời giân, cậu trở lại. Nhưng cậu không còn là cậu bé tinh nghịch ngày nao nữa, cậu mang theo một gương mặt trĩu nặng ưu tư.
“Đến chơi với ta đi!” cây táo reo lên, sự háo hức vẫn vẹn nguyên.
“Cháu không còn là đứa trẻ nữa,” cậu bé đáp, giọng buồn. “Cháu cần tiền để mua đồ chơi. Bác có thể giúp cháu không?”
Cây táo suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:
“Ta không có tiền, nhưng ta có những trái táo ngọt lành. Cháu hái đi, mang chúng ra chợ bán, rồi sẽ có tiền.”
Cậu bé sáng bừng đôi mắt, vội vàng leo lên cây, hái hết những trái táo chín mọng. Khi cậu rời đi, cây táo nhìn theo, lòng tràn đầy niềm vui vì đã giúp được cậu, dù cây không biết khi nào cậu sẽ quay lại.
Thời gian trôi đi, cây táo vẫn đứng đó, lặng lẽ chờ đợi. Nhiều năm sau, cậu bé quay lại, bây giờ đã trở thành một người đàn ông.
Cây táo mừng rỡ, những cành lá rung rinh trong gió như reo lên:
“Đến chơi với ta đi!”
“Cháu không còn thời gian để chơi nữa,” người đàn ông nói, giọng trầm buồn. “Cháu phải lo cho gia đình. Cháu cần một ngôi nhà để trú ngụ. Bác có thể giúp cháu không?”
Cây táo trầm ngâm một lúc, rồi đáp bằng giọng dịu dàng như những lần đầu,
“Ta không có ngôi nhà, nhưng cháu có thể chặt những cành cây của ta để dựng nhà.”
Người đàn ông không chần chừ, lấy rìu chặt hết những cành cây to khỏe. Cây đau, nhưng tâm hồn thì tràn ngập hạnh phúc khi thấy đã giúp được cậu bé.
Thế nhưng lần này thì người đàn ông đi rất lâu, rất lâu. Cây táo theo tháng năm chỉ còn là một thân cây trơ trọi giữa trời, nhưng nó vẫn đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn thời gian.
Nhiều năm nữa lại qua đi. Vào một ngày hè oi ả, người đàn ông trở về. Giờ đây, mái tóc anh đã lốm đốm bạc, đôi mắt sâu thẳm chất đầy nỗi niềm.
Cây táo mừng rỡ, dù thân thể nó giờ chỉ còn là một khúc gỗ cằn cỗi.
“Đến chơi với ta đi!”
“Cháu không còn sức để chơi nữa,” người đàn ông thở dài. “Cháu muốn một con thuyền để đi xa, tìm lại chút bình yên. Bác có thể giúp cháu không?”
“Chặt thân ta đi,” cây táo thì thầm, giọng khàn đặc. “Dùng nó để đóng một con thuyền. Hãy ra khơi, đi xa, và tìm hạnh phúc.”
Người đàn ông làm theo, không hề do dự. Cây táo đau đớn khi mất đi phần thân cuối cùng, nhưng nó vẫn mỉm cười, vì đã làm được điều gì đó cho cậu bé ngày nào, cậu bé hồn nhiên trong lòng nó.
Thế rồi, cây táo chỉ còn lại gốc rễ cằn khô bám trên mảnh đất. Mưa nắng đi qua, mùa đông khắc nghiệt cũng chẳng khiến nó rời bỏ vị trí của mình. Cây táo vẫn chờ, vẫn hy vọng.
Cuối cùng, vào một chiều hoàng hôn đỏ rực, người đàn ông quay lại. Giờ đây, anh đã già yếu, lưng còng, bước chân run rẩy.
“Xin lỗi, chàng trai của ta,” cây táo nghẹn ngào. “Giờ ta chẳng còn gì để cho cháu nữa. Không táo, không cành, không thân cây. Ta… ta chỉ còn lại gốc rễ già nua này.”
“Không sao đâu,” người đàn ông mỉm cười yếu ớt. “Giờ đây, cháu không cần gì cả. Cháu chỉ cần một nơi để ngồi xuống, nghỉ ngơi, và.. hồi tưởng.”
“Vậy thì hãy đến đây, ngồi bên ta,” cây táo nói, giọng nghẹn ngào. “Gốc cây già là nơi hoàn hảo để cháu tựa lưng và nghỉ ngơi.”
Người đàn ông ngồi xuống, dựa vào gốc cây, nhắm mắt lại. Cây táo, dù chỉ còn là một gốc rễ cằn cỗi, vẫn mỉm cười, trái tim tràn đầy hạnh phúc.
Đây là câu chuyện đời người..
Cây táo chính là cha mẹ, những người luôn yêu thương chúng ta bằng tình yêu vô điều kiện. Khi còn nhỏ, ta dựa vào cha mẹ, hưởng thụ mọi sự chăm sóc mà không hề nhận ra đó là tình yêu lớn lao biết nhường nào.
Khi lớn lên, theo dòng cơm áo gạo tiền chúng ta bươn chải ra xã hội để kiếm ăn. Và chỉ quay về khi cần giúp đỡ, như những lúc ốm đau nằm viện, hoặc để ông bà chăm con của mình mà quên mất cha mẹ cũng cần được yêu thương nhiều đến thế nào.
Họ chẳng bao giờ trách móc, dù ta đến hay đi, dù họ phải hy sinh bao nhiêu. Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Đừng đợi đến khi quá muộn mới nhận ra tình yêu thiêng liêng ấy.
Hãy yêu thương, trân trọng cha mẹ khi bạn còn có cơ hội. 
